Xin chào tất cả mọi người. Tôi là Long. Mọi chuyện là như thế này, cứ sau khi giơ tay lên để làm gì đó, hoặc vặn bóng đèn, hoặc là làm một số việc khác, tôi cảm thấy ở khớp vai phải xuất hiện cơn đau không mạnh lắm, nhưng đau thấu xương. Tất nhiên, lúc đầu, tôi chẳng để ý điều này lắm, cùng lắm là có chỗ cảm giác nhói đau âm ỉ nhưng sau cũng tự hết, bởi vì bằng cách nào đó nó rồi cũng sẽ tự biến mất hoặc lành lại, v.v. Nhưng lần này thì không phải thế, cơn đau không biến mất mà thậm chí ngược lại, sau vài ba tháng vai tôi bắt đầu đau thậm chí là lúc thực hiện những chuyển động nhỏ nhất của tay lên phía trên.
Tôi bắt đầu nghĩ ngợi (thực sự là cơn đau nó kích hoạt quá trình suy nghĩ) về lý do tại sao tôi lại phải chịu đựng sự đau khổ như vậy, kết quả là, tôi không thể làm được việc nhà hoặc ruộng vườn, tôi cho rằng, khớp của mình có lẽ đã hoạt động quá sức, cần phải nghỉ ngơi, giải phóng cho cánh tay của mình nhiều nhất có thể, bôi một loại thuốc mỡ nào đó và mọi thứ kiểu gì cũng sẽ qua.
Có lẽ là nhiều độc giả yêu quý của chúng ta trong những trường hợp của mình cũng sẽ có suy nghĩ như thế. Những chính vì những suy nghĩ và những loại thuốc mỡ như vậy mà vấn đề không hề trở nên dễ dàng hơn, giờ ngoài những cơn đau ở vai còn thêm cả những cơn đau ở khớp khuỷu tay, đến mức mà khi nâng một tách trà từ bàn lên bằng tay phải cũng rất là đau đớn. Liều dùng hàng ngày với thuốc giảm đau của tôi là tối thiểu hai viên một ngày.
Có lẽ là nhiều độc giả yêu quý của chúng ta trong những trường hợp của mình cũng sẽ có suy nghĩ như thế. Những chính vì những suy nghĩ và những loại thuốc mỡ như vậy mà vấn đề không hề trở nên dễ dàng hơn, giờ ngoài những cơn đau ở vai còn thêm cả những cơn đau ở khớp khuỷu tay, đến mức mà khi nâng một tách trà từ bàn lên bằng tay phải cũng rất là đau đớn. Liều dùng hàng ngày với thuốc giảm đau của tôi là tối thiểu hai viên một ngày.
Nếu bạn bị bệnh, bạn cần đi khám, bác sĩ biết rất nhiều về các căn bệnh, họ sẽ điều trị cho đến khi bạn qua đời, đó chính là công việc của họ. Kiểu gì thì kiểu vẫn phải đi bác sĩ. Bác sĩ trị liệu đã chỉ định tôi đến chỗ bác sĩ thấp khớp, tôi đã phải gặp bác sĩ đó sau một tháng hoặc hơn, tuy nhiên, tôi không phải là người duy nhất đau đớn vì các khớp, có rất nhiều người cũng như tôi vậy. Một vị bác sĩ trung tuổi đã khám cho tôi, chẳng nói câu nào cả mà đã chỉ định tôi đi chụp X-quang và làm xét nghiệm máu/nước tiểu. Đến lần hẹn khám thứ hai, sau vài phút tôi đã được chẩn đoán mắc chứng viêm khớp, nguyên phát hay thứ phát gì đó, chính xác thì giờ tôi không nhớ cho lắm, vâng nó không phải là vấn đề quan trọng nữa rồi.
Chà, chẩn đoán thì được thôi, tôi không quan tâm đến tên gọi chính xác của nó, cái điều tôi quan tâm là làm thế nào để thoát khỏi thảm họa này một cách nhanh chóng và để nó sẽ không tái phát nữa? Và ở đây những khám phá không được thoải mái cho lắm đang chờ đợi tôi, lý do cho sự bất hạnh này đã được vị bác sĩ già thông báo cho tôi rằng là vì tuổi tác! Người đó nói: “Đây là một chứng bệnh do tuổi”. Tuổi nào ở đây chứ?! Tôi chỉ mới bốn mươi lăm! Con gái út của tôi mới chỉ ba tuổi, tôi là một ông bố trẻ, chứ không phải là một người già bị thấp khớp! Nhưng người ta còn khiến tôi bất ngờ hơn khi đưa ra ba khuyến nghị trong việc điều trị đó là:
Đầu tiên là loại bỏ tất cả các hoạt động thể chất cho cánh tay, thực tế thì từ lâu chúng đã không còn rồi, cơn đau nhanh chóng biến mất khi không phải hoạt động.
Thứ hai, cần phải bôi một loại thuốc mỡ nào đó được quảng cáo trên TV mỗi ngày từ sáng đến tối. Đôi khi tôi ghen tị với những người được gợi ý, họ được nghe rằng khi bôi cái này bệnh sẽ khỏi, còn tôi thì tôi cần hiểu tất cả mọi thứ, làm thế nào loại thuốc mỡ với tác động tối thiểu này có thể xâm nhập vào da, tất cả các loại mô mềm và mô liên kết, xâm nhập vào trong khớp và có thể chữa trị một cái gì đó ở đó, nhưng ai sẽ giải thích cho tôi về mặt vật lý của quá trình tuyệt vời này? Vâng, nhưng tôi vẫn bôi trong một thời gian dài, không sót một ống nào, nhưng tất cả đều vô ích.
Vâng, khuyến nghị thứ ba là uống một loại thuốc nào đó góp phần phục hồi mô sụn, các bạn nên đọc kỹ - không phục hồi, mà chỉ góp phần phục hồi. Và đó là tất cả!
Sau đấy tôi nhận ra rằng họ luôn sẵn sàng điều trị cho tôi, họ không từ chối việc điều trị, nhưng còn chữa cho khỏi hẳn thì không.
Tất nhiên, vẫn còn một phương án là đem tiền của bạn đến các phòng khám được cho vài loại thuốc mà thực ra không hiệu quả gì, kết quả là mất nhiều tiền hơn. Khi đó thì Minh Hoàng, con trai của tôi quyết định nghiên cứu về vấn đề này, bởi vì nó không thể chứng kiến thêm sự đau khổ của tôi nữa